Mùa mưa, tháng 6, năm 1999….
Mặt trời còn chưa lấp ló và những hạt sương còn đọng trên lá. Lướt nhẹ qua những làn sương đêm, được bao bộc bởi rừng già trên những đồi núi nhấp nhô. Nơi có lát đát một vài ngôi nhà nhỏ, hình thành một cộng đồng dân cư địa phương. Với tên gọi dân dã “làng Cỏ Mây” và dường như ngôi làng vẫn còn đang say đắm, chìm trong thế giới của những giấc mơ.
…Làn sương dày, lạnh buốt có ai mà muốn tỉnh vào lúc tờ mờ sáng như thế này. Một phần là vì cái rét đầu mùa phần khác là sự ấm êm sau tấm chăn dầy trong căn phòng mang hơi ấm bình dị của gia đình…. Phía sau lưng đồi, vượt qua hàng thông trăm tuổi đến một con đường mòn đất đỏ nhỏ. Nó chỉ vỏn vẹn vừa đủ chỗ cho một chiếc xe đạp, tiếp tục đi qua hàng chè mươn mướt rồi vượt rừng già cao su. Tiến gần đến một bờ hồ, lộ ra một ngôi nhà đất nhỏ xinh. Bên trái là một thửa ruộng mới nhú, bên phải là làn nước xanh, phía sau là đồi chè còn trước mặt là một hàng bông hướng dương, hoa hồng rồi hoa cải. Rồi một chút mưa phùn nhẹ sớm mai, đọng trên cỏ cây hoa lá. Tạo nên một khung cảnh nên thơ đến lạ thường….
Dưới hiên nhà, trước cửa có một chiếc xe đạp cũ kĩ. Treo trên đó là chiếc nón cối và một bộ đồ quân nhân đã tróc phai màu nhẹ cùng năm tháng. Ngôi nhà được xây dựng bằng đất sét xen lẫn cái đất đỏ bazan đặc trưng của vùng Tây Nguyên. Thời điểm này đây là nơi trú ngụ an toàn và tiện nghi cho một gia đình nhỏ…
Trong không gian tĩnh mịch, chỉ còn đó là tiếng gió xào xạc, tiếng suối chảy êm đềm, rồi tiếng kêu ộp ộp của những chú ếch, hay tiếng đi lại mưu sinh của đàn kiến, chú chuột nhỏ và những đàn đom đóm trước sân nhà. Bổng có một tiếng xỏ dép, với lấy chiếc áo len đơn sơ cũ kĩ khoác lên mình, gương mặt một người phụ nữ với nước da ngâm, thân người nhỏ nhắn với gương mặt sạm nắng bởi sương gió đang mang thai. Cô ấy đứng lên với lấy chiếc đèn dầu trên đầu giường, rồi nhẹ nhàng bước xuống giường đi lấy nước. Người đàn ông bị đánh thức bởi giác quan vô cùng nhạy bén của một quân nhân. Người đã trải qua một khoảng thời gian dài trên chiến trường. Anh ấy mơ mơ màng màng dụi mắt dõi theo vợ của mình. Quán tính của một người cha đã có 2 con và chuẩn bị chào đón thành viên thứ 5 trong gia đình cho anh biết rằng. Người phụ nữ của mình đang cần sự hỗ trợ.
Anh nhẹ nhàng đứng lên, gạt mền sang một bên. Bước chân chậm rãi đi theo người vợ, cũng chả dám lớn tiếng vì 2 thiên thần nhỏ vẫn đang say giấc nồng. Đi một vài bước, sau đó vươn người nhẹ lên, nắm lấy tay vợ mình. Hai người nhìn nhau, với một nụ cười mĩm trên môi người phụ nữ, thể hiện sự hài lòng đầy trìu mến. Bước thêm một vài bước nữa, cả hai đã đến phòng khách, người chồng nhẹ nhàng đỡ vợ xuống ghế và lủi thủi đi lấy nước ấm đã đun từ sớm.
Trong lúc đợi, người phụ nữ tiện tay mở cánh cửa sổ. Những tia sáng từ ánh trăng tròn len lỏi vào nhà, nhìn qua phía bờ hồ là một đàn đom đóm đang đi tuần đêm. Những con gió nhẹ nhàng qua các hàng cây làm vơi tóc, sự nhẹ nhàng êm dịu của cảnh vật làm người phụ nữ chìm vào thế giới nội tâm, đến nỗi cô không biết chồng đã cầm nước đặt nhẹ trên chiếc bàn sờn cũ làm bằng gỗ lim. Anh nhìn thấy người con gái của mình cũng chả buồn kêu, mà nhẹ nhàng hướng theo ánh mắt ấy, tận hưởng không gian mê mẫn lúc bấy giờ…. Cả hai nhìn nhau với một đôi mắt nhẹ nhàng, không biết rằng chúng ta đã chạy đua theo cuộc sống hiện tại mà đã quên mất những thứ đẹp đẽ đang ở cạnh mình,….